Một sớm mai nay về dự hội
Tưng bừng hoa thắm với cờ sao
Khoa Nhi ngày ấy nay thành Viện
Cảnh mới người xưa... Ôi! đắm say.
Khoa Nhi ngày ấy vẫn trong tôi
Mấy nếp nhà tranh, mấy mái gồi(1)
Cửa ghép mành treo cơn gió thoảng
Phên tường thưa nhặt(2) ánh trăng soi.
Đèn dầu mấy ngọn soi truyền dịch
Ven(3) xẹp, ven chìm chẳng có sao!
Đếm từng giọt thuốc hòa trong máu
Thấy cả trời xuân, vui biết bao.
Mỗi lần ngạt thở môi tím lạnh
Miệng miệng(4) đã quen – chữa kịp rồi!
Chị truyền sự sống cho em chị
Cái đức ngành Y – Đức của người.
*
* *
Đời còn như thực như mơ
Ước mong ngày ấy bây giờ là đây
Nhà cao, cao vút tầng mây
Để cho chị gió, chị mây sững sờ
Mấy cầu thang máy đón đưa
Đưa người lên xuống thoi đưa tháng ngày
Sao trời ai rắc xuống đây?
Không đâu! Nhi Viện ta nay sáng đèn.
Trời còn khi thức khi quên
Ở đây trực suốt ngày đêm không nề.
Vui chân chị chẳng muốn về
Qua phòng xét nghiệm lại về điện quang
Phim to phim nhỏ sẵn sàng
Phim chụp cắt lớp, muôn vàn khác xưa
Siêu âm màu – đẹp hồn thơ
Nhìn con tim đập như chờ đợi xuân
Bên kia, dãy dãy tầng tầng
Ấy phòng điều trị chuyên cần hôm mai
Bên này, cấp cứu phòng ngoài
Điện tim, máy thở - Trong ngoài cách ly
Thuốc men chẳng thiếu loại gì
Bệnh nào thuốc nấy được ghi hàng ngày
Chăn bông gối đệm ấm dầy
Lo sao em chị được say giấc nồng
Sữa thơm canh ngọt chị mong
Ăn nhiều mau khỏe cho lòng chị vui
Ngoài hiên mưa đã tạnh rồi
Dù muôn gian khổ em tôi chẳng nề.
Vai còn mang nặng lời thề
Lương Y Từ Mẫu khắc ghi trong lòng
Ra về đêm nhớ ngày mong
Viện Nhi như một vầng hồng trong tôi
Ghi chú:
(1) Mái gồi: mái nhà lợp bằng lá gồi còn gọi là lá cọ
(2) Phên tường thưa nhặt : Vách tường đan bằng nứa, chỗ thưa, chỗ dầy, ánh trăng lọt qua khe thưa in lên nền nhà những chấm sáng, tối, chỗ dầy chỗ thưa. Ý nói nhà đơn sơ, thiếu thốn lắm....
(3) Ven: Tĩnh mạch ( Veinne )
(4) Miệng miệng: Hà hơi thổi ngạt.
Nhờ việc này mà biết bao bệnh nhi đã được cứu sống. Ngày này có máy thở, có lẽ không còn mấy ai làm thế nữa.